Nửa đêm con khóc lạc giọng mà vợ không dỗ, tôi lôi dậy thì khiếp sợ thấy đôi mắt đỏ ngàu

Nhiều lúc đi làm về mệt mỏi, tôi chỉ cố gắng tập trung vào giấc ngủ thật sâu cho lại sức, để mai đi làm tiếp. Thế nhưng tiếng thằng Cò con cứ khóc văng vẳng bên tai làm tôi phát phiền lên được.

“Em làm cái gì mà không dỗ con đi!”

“À… à… em ngủ quên biến mất!”

“Ở nhà cả ngày, ngủ đẫy rồi giờ vẫn còn kêu buồn ngủ! Chịu!”

Vợ tôi chả đáp lại lời tôi mà lẳng lặng bế con lên, vạch ti ấn vào mồm nó. Đấy, lấy vợ trẻ cũng khổ, vợ tôi mới 25 thôi, kém tôi tận 7 tuổi. Lúc yêu thì cô ấy nhõng nhẽo một tí tôi cũng không nói gì. Nhưng mà giờ thấy cái tính lì lì, lười nhác của cô ấy đôi lúc tôi bực lắm.

Vợ tôi học Cao đẳng sư phạm, ra trường vừa đi dạy hợp đồng ở một trường tư thục, nhưng bọn tôi lỡ có con nên đành cưới sớm. Cưới xong vợ ốm nghén lắm, lương hợp đồng thì tính theo tiết chả bõ bèn, thế là tôi bảo:

“Nghỉ luôn ở nhà cho lành, đi rồi nửa buổi lại kêu ốm đau, mệt người!”

“Nhưng nghỉ rồi thì coi như là mất việc à?”

“Con lớn tí thì đi xin việc khác!”

Thế là tôi bắt vợ ở nhà bằng được. Lương kỹ thuật viên như tôi cũng không quá nhiều nhưng cũng đủ nuôi vợ con.Tôi nghĩ đàn bà ra ngoài làm không bằng được đàn ông thì ở nhà chăm con, làm việc lặt vặt còn hơn.

Cuối năm nên công việc của tôi càng nhiều, hầu như ngày nào tôi cũng mang việc về nhà làm. Nhìn khuôn mặt hốc hác của vợ, lại thêm tiếng khóc của thằng cu con đang mọc răng làm tôi phát cáu, không tập trung nổi:

“Em bế con đi đâu một lúc đi, không có dỗ cho nó ngủ đi!”

Bị tôi quát, vợ lẳng lặng bế con sang hàng xóm, đến 10h mới về. Thằng cu con vẫn không chịu ngủ, đặt xuống là khóc. Nhà cấp bốn chỉ có 2 phòng bé tí, con khóc là nghe thấy hết. Tôi rực cả ruột tức quá gấp laptop đi ngủ cho yên.

Đang thiu thiu được tí thì thằng con lại khóc thét lên. Tôi bực quá vùng dậy, thấy vợ đang cố cậy miệng thằng bé bón từng thìa thuốc. Nhưng nào nó có uống đâu, thuốc vào miệng đắng quá lại lè ra hết.

“Cô dỗ con kiểu gì thế? Sao cứ để nó khóc mãi vậy?”

“Con nó đang sốt anh ạ!”

Tôi cáu tiết, nghĩ vợ dỗ con một mình là đủ rồi nên về giường đắp chăn kín tai để không nghe thấy tiếng con khóc. Không hiểu sao càng căng thẳng, cái tiếng trẻ con càng làm tôi bức bối, không thể ngủ nổi.

Đang êm êm trong giấc ngủ tôi lại giật thót mình nghe tiếng thằng bé khóc ngằn ngặt ngay bên tai. Mở mắt ra tôi thấy con đạp hết chăn ra rồi, bình sữa thì lăn bên cạnh. Bực mình nhất là vợ đang ngủ say như chết. Tôi tức quá túm tay cô ấy lôi dậy:

“Này, sao để con nó khóc như thế mà cô cũng ngủ được, tài thật đấy!”

“Con đâu, con đâu anh?”

Vợ ngồi bật dậy, lúc này trông bộ dạng của cô ấy thật đáng sợ, tóc tai thì bù xù, mắt đỏ ngàu nhìn tôi, rồi hét lên thất thanh:

“Con đâu rồi anh?”

Vợ vơ hết đống chăn xung quanh mình tìm con, trong khi đó thằng bé nằm ngay bên kia vẫn đang khóc.

“Ơ, cô bị sao vậy, con nó nằm lù lù kia kìa!”

Một lúc sau cô ấy dụi dụi mắt cứ như thể là bị mộng du ấy. Rồi như tỉnh ngộ mới ôm lấy con:

“Ôi, mẹ xin, mẹ xin…”

Vợ tôi cứ như kiểu không kiểm soát được hành vi của mình nữa ấy. Cô ấy rối rít ôm con rồi cố vạch ti ra cho nó bú.

Hôm nay nhìn điệu bộ của vợ tôi thấy sợ thật sự. Hôm sau vợ bảo:

“Chắc anh khó chịu em với con lắm phải không? Mai em đưa con về ngoại ở một thời gian. Lúc nào thằng Cò khỏi ốm thì mẹ con em lên.!”

“Ừ, như thế cũng được!”

Từ ngày sinh con, mẹ đẻ cô ấy lên chăm được hơn tuần thì về. Còn mẹ tôi vẫn chưa về hưu nên không thể bỏ bê công việc lên chăm cháu được.

Trước đây tôi bảo vợ về nhà ngoại một thời gian cho mẹ cô ấy chăm sóc nhưng vợ một mực không chịu. Cô ấy nói muốn ở đây vừa chăm con vừa lo cho tôi. Ngày nào cũng cơm canh ngon ngọt, nhà cửa sạch sẽ tinh tươm. Thế mà tôi không hiểu điều đó lại cứ căn vặn cô ấy.

Thằng con tôi lại hay ốm, có hôm vợ bảo tôi cùng đưa con đi khám thì tôi lại bận. Thế là vợ lại một mình ôm con đi.

Như lần thằng bé viêm phổi nằm viện nửa tháng, ngày tôi cũng chỉ đảo qua được 1,2 lần, tối về ngủ lấy sức hôm sau đi làm. Có lúc vào thấy vợ một thay bế con, một tay cầm cái chai nước truyền của con mà tôi không hề động lòng.

Giờ tôi đã hiểu tại sao vợ lại trở thành như vậy. Đàn bà sinh con đã khổ rồi, nuôi con còn vất hơn. Giờ tôi muốn giúp vợ một tay không biết có cứu vãn được tình hình không?

Theo giadinhmoi

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X